ninh thiên tâm mạc lăng thiên

Trần Thái Tông (1225 - 1258) Sinh ngày 16 tháng 6 năm Mậu Dần - 1218, con thứ của ông Trần Thừa và bà họ Lê. Tổ tiên Nhà Trần là Trần Kính vốn gốc ở Đông Triều (Quảng Ninh) chuyên nghề đánh cá, đến ở hương Tức Mạc, phủ Thiên Trường (nay là xã Tức Mặc, huyện Mỹ Lộc, tỉnh Nam Định), sinh ra Trần Hấp Mùa xuân, tháng giêng, dựng Thái Miếu ở lăng Thiên Đức 404. Xuống chiếu độ dân trong nước làm tăng. Canh Thân, [Thuận Thiên năm thứ 11 [1020] , (Tống Thiên Hy năm thứ 4). Mùa hạ, tháng 4, nước Chân Lạp đến cống. 049. Địa táng Lý Nhân Tông tại lăng Thiên Đức. Vì gần đến ngày đưa xương tro Lý Nhân Tông về lăng Thiên Đức nên nhà vua ban chiếu cho quần thần ở ngoài cửa Đại Hưng. Sau lễ tống táng, vua cho lấy ngày sinh làm tiết Thiên Thụy (điềm lành của trời). Cực Phẩm Thái Tử Gia Tác giả: Phù Trầm Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - www.metruyen.com Biên tập: www.metruyen.com Nguồn truyện: paoshu8.com Ninh Thiên Thành đáp. - Tất cả mọi người hãy yên lặng, hoan nghênh các ngươi tới được Đế Hư. Nơi này chính là biên giới đại sa mạc Mã Đạt La ở phía Bắc của Đế hư, là nơi trú quân số 9. - Nơi này thật sự là Đế Hư, theo truyền thuyết, trung tâm của Thiên jawaban ucapan selamat hari raya idul adha. Phần 333 “Con về rồi đây…” Mạc Lăng Thiên không cam tâm tình nguyện đẩy cửa bước vào phòng khách. Thấy giữa trưa mà bố mẹ với dì còn bày ra tư thế thẩm vấn phạm nhân ngay giữa nhà, Mạc Lăng Thiên không khỏi thấy khó hiểu “Con nói mọi người này, có thể bình tĩnh một chút được không! Có phải lại có cô gái nào chạy tới bảo mang thai với con bắt con phụ trách không?” Mạc Lăng Thiên vừa đặt mông xuống sofa “Xin lỗi chứ gen di truyền của ông đây dễ lấy đến thế sao? Mơ đi nhé!” Mạc gia ba đời đơn truyền chỉ có một con, người trong giới ai ai cũng biết hai ông bà họ Mạc sốt ruột cầu cháu, nên trước đây có không ít cô gái có ý muốn đục nước béo cò, tiếc là cuối cùng đều được xác nhận là giả. Về phương diện này Mạc Lăng Thiên quả thật rất cẩn thận, cho nên vẫn rất có tự tin đối với chuyện này. Mạc Kiến Chương đạp cho anh ta một cái “Thằng khốn nạn này, mày quỳ xuống cho tao! Lần này là dì mày vô tình phát hiện chứ không phải người ta tìm tới cửa, mày còn oan à?” Mạc Lăng Thiên sớm đã quen với dáng vẻ này nên cũng rất phối hợp, từ từ quỳ xuống “Dì, dì nói đi, cô gái đó tên họ là gì, dì bảo cô ta tới đây đối chất với con!” “Vì mày mà dì đã phải làm trái với lương tâm nghề nghiệp rồi, giờ mày còn bảo dì tiết lộ đời tư của bệnh nhân? Còn muốn đối chất với người ta á! Nghĩ hay nhỉ! Con gái nhà người ta đã tới hẳn chỗ dì mày phá thai rồi! Làm gì có cô gái tốt nào lại ham hố đối chất với loại đàn ông bạc bẽo không chịu trách nhiệm như mày! Nếu không phải vì mày, dì nhất định sẽ ủng hộ cả hai tay hai chân bảo cô ấy phá đi, sau đó bắt đầu một cuộc sống mới rồi đấy!” Khang Thục Huệ lập tức kéo lấy tay Khang Uyển Như “Không được, không được! Uyển Như, em đừng có giận thằng nhãi này! Lần này thật sự phải cảm ơn em nhiều lắm!” Mạc Lăng Thiên miết miết mi tâm “Rốt cuộc là chuyện gì, dù có chết cũng phải cho con chết được rõ ràng chứ? Con thật sự không có ra ngoài làm bậy mà!” Hai ông bà vừa nghe anh ta nói không có ra ngoài làm bậy liền nổi điên lên, trừng mắt lườm anh ta, sau đó bảo Khang Uyển Như kể lại chuyện đã xảy ra thêm lần nữa. Nghe dì mình nói xong, vẻ mặt uể oải của Mạc Lăng Thiên từ từ trở nên nghiêm trọng, hai tay đỡ trán, như thể đang cố gắng hết sức để nghĩ tới chuyện gì đó… “Lăng Thiên, có phải mày nhớ ra chuyện gì rồi không?” Khang Thục Huệ vội hỏi. Thời gian từng chút qua đi, cả phòng khách lặng im như tờ, không ai dám ho he tiếng nào… Lúc Mạc Lăng Thiên ngẩng đầu lên, sự bình tĩnh trên gương mặt của anh ta như thể chỉ cần chạm vào là vỡ nát, dưới sự bình tĩnh ấy là sự bất an và hoảng loạn cực độ, anh ta nhìn Khang Uyển Như chậm rãi hỏi “Dì, trong tên của cô gái đó… có phải là…” Mạc Lăng Thiên hít sâu một hơi, sau đó mới nói tiếp “Có phải có một chữ giống tên của con đúng không?” Khang Uyển Như nghĩ một hồi, sau đó liền gật đầu “Đúng đúng đúng! Tên của hai đứa có một chữ giống nhau! Đó là chữ “Thiên”!” Mạc Lăng Thiên… Ninh Thiên Tâm… Trong phút chốc, sự bình tĩnh trên mặt Mạc Lăng Thiên hoàn toàn vỡ vụn… Không ai hiểu con bằng cha, Mạc Kiến Chương tối sầm mặt lại nói “Sao nào, nhớ ra rồi? Đứa bé trong bụng cô gái đó có phải là của mày không?” Mạc Lăng Thiên vuốt mặt rồi lập tức đứng bật dậy, không nói hai lời tông cửa xông ra ngoài… “Lăng Thiên! Lăng Thiên! Mày đi đâu đấy!” Khang Thục Huệ tức tốc đuổi theo nhưng Mạc Lăng Thiên sớm đã chạy như điên lao đi, không thấy bóng dáng đâu nữa rồi. Khang Uyển Như “chậc” một tiếng “Không phải hỏi nữa, trông phản ứng thế này chắc chắn là đúng rồi.” Phần 380 “Là vì chuyện này sao?” Mạc Lăng Thiên run rẩy nói. Quan Tử Dao cau mày “Lăng Thiên, em tin anh không phải loại người thích làm loạn bên ngoài, có lẽ anh bị cô ta bẫy không chừng, nhưng mà mọi chuyện dù sao cũng đã xảy ra.” Mạc Lăng Thiên kich động nói “Lần đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, hơn nữa đứa bé kia chắc chắn sẽ không giữ lại… chuyện thế này, em có thể chấp nhận Lục Đình Kiêu… tại sao không chấp nhận anh?” Quan Tử Dao nghe vậy thì biến sắc “Cho dù không có chuyện này thì em với anh cũng không có khả năng.” Nói xong cô ta xoay ngưòi rời đi. Mạc Lăng Thiên vội vàng đuổi theo “Tử Dao… thật xin lỗi… ý của anh không phải như thế…” vừa bước được mấy bước thì đột nhiên hai người lao ra cản hai người họ lại “Thiếu gia, lão gia mời cậu trở về!” “Cút! Tránh ra cho tôi!” vẻ mặt Mạc Lăng Thiên lúc này đã không dấu được sự tức giận. “Thiếu gia, xin cậu đừng làm khó chúng tôi.” “Tôi bảo mấy người cút, có nghe hay không!!!” “Thiếu gia, đắc tội!” Hai người kia nhìn nhau một cái rồi cưỡng chế bắt người lên xe. Mạc Lăng Thiên uống quá nhiều rượu nên không thể khảng phán được gì, hẳn chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng Quan Tử Dao khuất dần trong bóng đêm… Đêm đã khuya nhưng Mạc gia vẫn sáng ánh đèn. Sau khi bị lôi về nhà thì Mạc Lăng Thiên được đưa tới phòng khách, hắn ta thấy cha mẹ mình đang ngồi đấy cùng với một cô gái… cô ấy chính là Ninh Thiên Tâm. “Mày nhìn xem bộ dạng của mày lúc này ra cái thể thống gì!” Vừa nhìn thấy dáng vẻ say khướt của thằng con mất nết thì Mạc Kiến Chương nổi giận đùng đùng. Mạc Lăng Thiên gắt gao nhìn chằm chằm vào Ninh Thiên Tâm, giống như đang nhìn thứ gì đó cực kỳ đáng SỢ “Tại sao cô lại ở đây…” Vẻ mặt hoài nghi, sợ hãi cùng chán ghét của hắn giống như một chiếc châm nhọn dính đầy độc tố găm thẳng vào trái tim của Ninh Thiên Tâm, khiên sắc mặt cô trở nên trắng nhợt. Trước đó, cô đã gọi cho anh ta không biết bao nhiêu lần, cũng gửi vô số tin nhắn những anh ta lại chẳng hề trả lời lại lấy một lần. Mạc lão gia cùng Mạc phu nhân đột nhiên tìm tới cửa khuyên cô giữ đứa bé lại, thân phận cô lúng túng không biết nên nói gì, lại không liên lạc được với Mạc Lăng Thiên cho nên chỉ có thể theo chân họ trở về Mạc gia. Chờ sau khi Mạc Lăng Thiên trở về thì ba mặt một lời nói rõ với nhau, nhưng lại không ngờ rằng… Mạc Kiên chương tức giận nói “Thái độ của mày kiểu gì vậy? Là tao với mẹ mày đích thân đi mời cô Ninh tới đây!” Khang Thục Huệ cũng dịu giọng nói “Mời Thiên Tâm đến là để mọi người cùng ngồi xuống bàn bạc xem phải giải quyết chuyện này như thê nào! Lăng Thiên, con có trốn tránh cũng chẳng giải quyết được vấn đề đâu!” Mạc Lăng Thiên cười nhạt “Hừ, giải quyết… giải quyết cái gì? Cái mà mấy người gọi là giải quyết… chẳng phải là để ép tôi cưới cô ta sao?” “Tao với mẹ mày bắt mày cưới Thiên Tâm thì là sai sao? Mày gây chuyện lỏn như vậy mà lại không muốn chịu trách nhiệm? Sao tao lại sinh ra cái đứa khốn nạn như mày!” Mạc Kiến Chương lại điên tiết. “Lăng Thiên, trong bụng Thiên Tâm là con của con, chả lẽ con nhẫn tâm đến vậy ư?” Khang Thục Huệ cũng khổ sở. Khuôn mặt Mạc Lăng Thiên trở nên âm trầm “Ở trong mắt hai người tôi chỉ là công cụ để nối dõi tông đường mà thôi!!! Hai người đã từng nghĩ tới cảm giác của tôi chưa? Có nghĩ xem người tôi yêu thật lòng là ai?” “Thằng súc sinh!!!” Mạc Kiến Chương vỗ bàn một cái, tức đến nỗi suýt nữa thì bất tỉnh “Mày vì con đàn bà kia làm loạn nhiều năm như thế, lại còn làm ra biết bao chuyện hoang đường như vậy thì đã có lần nào tao thật sự ép phải mày cưới ngưồi khác chưa?” “Nỗi lòng của mày! Tình yêu của mày! vậy mày có nghĩ tới chuyện một cô gái đang hoàn hảo thế này lại chỉ vì sai lầm của mày phải trả giá thê nào chưa! Mày nói ra những lời thế này thì có còn là đàn ông nữa không?” Phần 336 Ninh Thiên Tâm kinh hoảng hô lên “Tiểu Tịch, dừng lại! Đừng đuổi nữa! Như vậy nguy hiểm lắm! Tiểu Tịch…” Tiếc là Ninh Tịch lúc này đã hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì nữa rồi. Ninh Thiên Tâm sợ hai người cứ vậy sẽ bị thương, dưới tình thế cấp bách cô lao tới muốn ngăn không cho họ đánh nhau nữa… Hai người kia cũng không ngờ Ninh Thiên Tâm sẽ đột nhiên xông tới nên không tránh kịp mà va vào người cô, cả người Ninh Thiên Tâm ngã ra đằng sau. Ninh Tịch hồn bay phách tán, Mạc Lăng Thiên sợ vãi tè, hai người cùng giơ tay ra, may mà kịp giữ được người Ninh Thiên Tâm… Ninh Tịch hốt hoảng nhìn vào bụng Ninh Thiên Tâm “Suýt chút nữa thì làm con tôi bị thương rồi!” Mạc Lăng Thiên hắc tuyến đầy đầu “Đây rõ ràng là con…” Ninh Tịch quăng một ánh mắt sắc lạnh sang “Hửm? Anh muốn nói gì?” Mạc Lăng Thiên “Không có gì, không có gì… phải phải phải… là con cô… con cô… cô nói gì cũng đúng hết…” Ninh Tịch “hừ” một tiếng, sau đó cẩn thận đỡ Ninh Thiên Tâm vào trong. Trong phòng khách. Ninh Tịch gác chân ngồi trên sofa, Mạc Lăng Thiên thì ngồi núp ở chiếc ghế trong góc phía đối diện. Ninh Thiên Tâm bưng hai ly trà hoa ra cho hai người, thấy Ninh Tịch lúc này đã bình tĩnh lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Mạc Lăng Thiên miết mi tâm nhìn Ninh Thiên Tâm “Cô… cô ấy là em họ em à? Thật hả?” Ninh Thiên Tâm gật đầu “Phải.” “Sao em không nói cho anh biết sớm!” Mạc Lăng Thiên suy sụp nói. Ninh Tịch ở phía đối diện đập bụp một cái lên bàn trà “Anh nói chuyện với chị tôi cái kiểu gì đấy!” Mạc Lăng Thiên nuốt nước bọt “Không phải… Ý của tôi là… nếu nói với tôi sớm hơn, tôi còn chuẩn bị sẵn tâm lý… thế này, hãi hùng quá…” Ninh Thiên Tâm nghe vậy cũng không nói gì, thật ra cô đã từng nhắc tới cô em họ này rồi, thậm chí còn từng nói cả tên Ninh Tịch, chỉ là trước giờ anh đều không nhớ và không đặt trong lòng mà thôi… Ninh Tịch nhấc con dao lên “Mẹ nó chứ! Anh còn dám chất vấn chị tôi à, ai cho anh cái gan đấy hả! Là chị ấy say rượu rồi đè anh ra chắc? Là chị ấy muốn mang thai sao? Nếu không phải chị ấy cản, lúc ở bệnh viện tôi đã xé xác anh ra rồi!” Mạc Lăng Thiên tự biết mình đuối lý, vội nhích nhích người tránh con dao ra “Là lỗi của tôi… Vừa xong thái độ của tôi không tốt… Chỉ là tôi nóng lòng muốn làm rõ chuyện này thôi…” “Anh làm gì trong lòng anh không tự biết rõ chắc?” “Giờ thì rõ rồi….” Ninh Tịch đập bộp con dao xuống bàn “Nói đi, anh định giải quyết chuyện này thế nào!” Vừa dứt lời, cả căn phòng liền chìm vào im lặng. Cuối cùng, vẫn là Ninh Thiên Tâm mở lời trước “Tiểu Tịch, chị muốn nói chuyện riêng với anh ấy.” Ninh Tịch sao có thể yên tâm để Ninh Thiên Tâm một mình được, nhưng vì thái độ của Ninh Thiên Tâm rất kiên quyết nên cô đành cho Mạc Lăng Thiên một ánh mắt cảnh cáo rồi mới không cam tâm đứng lên “Có chuyện gì thì gọi em.” Ninh Thiên Tâm cảm động nhìn cô “Ừm.” Sau khi Ninh Tịch rời khỏi, căn phòng lại trở nên im lặng. Một lát sau, Mạc Lăng Thiên mới lắp bắp nói, “Sao lại không nói với anh?” Ninh Thiên Tâm không nói gì. Không biết qua bao lâu, Mạc Lăng Thiên cuối cùng hít thật sâu một hơi rồi nhìn Ninh Thiên Tâm nói liền một mạch “Thiên Tâm… chuyện này… là lỗi của anh… anh xin lỗi… thật sự rất xin lỗi em! Anh biết có nói một ngàn lần xin lỗi cũng vô dụng! Anh biết là một thằng đàn ông, anh phải chịu trách nhiệm, anh biết những lời tiếp theo đây của anh rất vô liêm sỉ, nhưng xin lỗi, anh không muốn đứa trẻ này…” Phần 335 Sao Mạc Lăng Thiên lại biết chuyện này? Ninh Thiên Tâm vừa dứt lời, Mạc Lăng Thiên cũng hoàn toàn ngẩn ra, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng cùng hoang mang “Hóa ra là thật… Em mang thật! Có phải là lần anh uống say không?” Thấy sắc mặt không gì có thể khó coi hơn của Mạc Lăng Thiên, trái tim Ninh Thiên Tâm đau thắt lại. Tuy sớm biết anh sẽ có phản ứng thế này nhưng khi đối diện với hiện thực, tim cô vẫn đau không thở nổi… Cả người Ninh Thiên Tâm run lên, cũng không biết bản thân lấy đâu ra sức lực, cố gắng trấn tĩnh nói “Lăng Thiên, anh đang nói gì thế? Sao có thể như vậy được! Em không biết rốt cuộc sao anh biết được chuyện này, nhưng… đứa trẻ không có quan hệ gì với anh hết…” “Không có quan hệ gì với anh?” Mặc Lăng Thiên nhấn lại từng chữ “Vậy em có biết người khám thai cho em hôm nay ở bệnh viện là ai không? Đó là dì anh! Chính tai bà ấy nghe thấy cuộc đối thoại của em và em gái em…” Lúc này, Ninh Thiên Tâm hoàn toàn sững sờ. Có thế nào cô cũng không thể ngờ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy… Vị bác sĩ đó… thế mà lại là dì của Mạc Lăng Thiên? Cô cố gắng nhớ lại thái độ của vị bác sĩ đó ngày hôm nay, hình như xác định được có chỗ nào đó bất thường… “Trùng… trùng hợp vậy sao…” Ninh Thiên Tâm cắn môi, nói tiếp “Thế chắc là dì anh nghe nhầm đấy, lúc đó em với em gái em có chút tranh cãi, là em gái em hiểu lầm, nghĩ đứa bé là con anh nên muốn tìm anh nói lý lẽ…” Mạc Lăng Thiên nhìn cô “Ý của em là không phải của anh?” Ninh Thiên Tâm “Không phải.” Mạc Lăng Thiên cắn răng “Được, nếu không phải của anh, vậy em nói cho anh biết, là của ai? Lần em ngủ với anh là lần đầu tiên của em!” “Em…” Ninh Thiên Tâm bị Mạc Lăng Thiên ép lùi về sau một bước. Đúng lúc Mạc Lăng Thiên đang sầm mặt tiếp tục bức hỏi thì phía sau lưng Ninh Thiên Tâm truyền tới một giọng nói u ám… “Đứa bé trong bụng cô ấy là của tôi! Anh có ý kiến gì à?” Vừa dứt lời, Mạc Lăng Thiên thấy một cô gái từ bóng tối đi ra, mặt đầy sát khí, trong tay còn cầm một con dao rất lớn. Khiến anh ta ngạc nhiên hơn là… Cô gái này… không ngờ cô gái này lại là… “Cô… Tiểu… Tiểu bạch thỏ?!” Lúc này Ninh Tịch đã tháo bộ tóc giả và cặp kính ngụy trang xuống, thế nên Mạc Lăng Thiên lập tức có thể nhận ra người trước mắt là Tiểu bạch thỏ nhà Lục Đình Kiêu. Lúc này Tiểu bạch thỏ đang lăm lăm con dao trong tay nhìn chằm chằm vào anh ta, khiến anh ta sợ phát khiếρ… “Hừ, thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa lại cứ thích tông vào… Mạc Lăng Thiên! Đi chết đi!!!” Ninh Tịch nói rồi giơ con dao lên bổ về phía Mạc Lăng Thiên. “A a a a!!!” Mạc Lăng Thiên co chân chạy “Đệch! Chuyện quỷ gì thế! Ninh Tịch, cô bị điên à?” Tại sao Ninh Tịch lại xuất hiện ở chỗ Ninh Thiên Tâm? Không… không đúng… Ninh Tịch… Ninh Thiên Tâm… đều là họ Ninh… Ôi má nó chứ! Chẳng lẽ em họ của Ninh Thiên Tâm chính là Ninh Tịch? Đây đúng thật là thiên đường có lối anh ta không đi, địa ngục không cửa lại cứ thích tông vào mà! Nếu biết Ninh Tịch đang ở đây, có đánh chết anh ta cũng không tới đây đâu! Ai không biết còn tưởng cô là Tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn dễ thương, nhưng sau vô số lần chứng kiến những thời khắc dũng mãnh của cô, Mạc Lăng Thiên lúc này… đã muốn điên luôn rồi. Giờ anh ta chỉ thấy mừng vì trong tay cô là dao chứ không phải là súng… “Má nó chứ! Mạc Lăng Thiên! Nếu anh là đàn ông thì đứng lại cho tôi!” “Ninh Tịch, cô bình tĩnh… bình tĩnh lại một chút, có gì chúng ta từ từ nói…” “Nói cái c* mẹ anh! Xuống địa ngục đi đồ khốn! Ngay đến người phụ nữ của tôi mà anh cũng dám động vào à!” “Á á á! Cô làm thật đấy à!” “Tôi cho anh ba giây, tạm biệt người anh em của anh đi đồ cặn bã!” …

ninh thiên tâm mạc lăng thiên